Summerbreeze

Lai khứ như phong, bất triêm trần yên.

[ĐV] Cái gì, ta là hái hoa tặc?

8 bình luận


Cái gì, ta là hái hoa tặc?

Tác giả: Hàn Nguyệt Phù Cừ

Thể loại: Đoản văn, xuyên không, phúc hắc công x ngu ngơ thụ, hài hước, H, HE.

Edit: Summerbreeze

Văn án:

Theo như lệ thướng, trở về cổ đại sẽ có kỳ ngộ đặc biệt, bọn họ hoặc là gánh vác số mệnh cứu vớt thiên hạ, hoặc là chế tạo cái gì đó nổi danh lịch sử, không thì cũng có thể là thiên kim tướng phủ hoặc là vương tử gì gì đó, sau đó sẽ trải qua một phen quanh co mạo hiểm, cuối cùng thật vui vẻ tay trái mỹ nhân tay phải hoàng kim mà cáo lão về quê.

Nhưng vì sao ta lại xui xẻo như vậy. chết không tử tế đã đành lại còn chạy vào thân thể của một hái hoa tặc?

Một chút tiện nghi còn chưa chiếm được liền bị trói một chỗ làm tội phạm. Ta đây trêu ghẹo ai a, rõ ràng lúc chết cũng không có cầu xin ai cái gì, các ngươi không thể để ta bình bình thường thường đi chuyển thế đầu thai được sao?

1.

Ta đã chết, rất chắc chắn là mình  đã chết. Ngươi hỏi tại sao lại khẳng định như vậy? Nói nhảm, nếu ngươi bị xe chở xi măng đâm văng xa ba mét, đầu đập xuống đất còn có thể không chết sao? Cho nên khi ta mở mắt ra nhìn thấy tay của mình, ta liền kêu to như giết heo.

Tại sao ta lại còn ý thức? Cánh tay có thể cử động, hoàn hảo không tổn thương gì, đá đá chân, cũng không có sao. Toàn thân trên dưới cư nhiên không bị thương một chút nào? Thậm chí là một thân da đen nhẻm liền biến thành da thịt trắng tinh. Vươn tay lấy gương đồng ở bên cạnh không biết là ai đã đưa đến, ta thấy một anh đẹp trai tóc dài. Nhéo nhéo mặt, mặt giai đẹp trong gương vô tội như thổi một cái là có thể tím bầm, ta vô cùng mất mặt là té xỉu lần nữa.

Ngươi hỏi rốt cục có chuyện gì xảy ra? Câu nói đầu tiên là sống gặp quỷ. Cụ thể một chút thì nói là thân thể ta đã chết nhưng linh hồn lại không chết cái linh hồn không có thân thể này chạy loạn khắp nơi cuối cùng nhảy vào một thân thể cổ đại. Ngươi nói ta nói dối? Thật là kém cỏi không kiến thức, ngươi không xem trên ti vi trong tiểu thuyết một đống soái ca mỹ nữ chạy về thời Minh Thanh như đi du lịch kia sao? Nhiều thêm một cái ta thì có gì kỳ lạ? Thôi chả thèm lý luận với ngươi, thật vất vả mới được sống lại, ta tốt hơn là cố gắng nghỉ ngơi một chút, ra bên ngoài uống miếng nước.

Theo như lệ thướng, trở về cổ đại sẽ có kỳ ngộ đặc biệt, bọn họ hoặc là gánh vác số mệnh cứu vớt thiên hạ, hoặc là chế tạo cái gì đó nổi danh lịch sử, không thì cũng có thể là thiên kim tướng phủ hoặc là vương tử gì gì đó, sau đó sẽ trải qua một phen quanh co mạo hiểm, cuối cùng thật vui vẻ tay trái mỹ nhân tay phải hoàng kim mà cáo lão về quê.

Nhưng vì sao ta lại xui xẻo như vậy. chết không tử tế đã đành lại còn chạy vào thân thể của một hái hoa tặc? Một chút tiện nghi còn chưa chiếm được liền bị trói một chỗ làm tội phạm. Ta đây trêu ghẹo ai a, rõ ràng lúc chết cũng không có cầu xin ai cái gì, các ngươi không thể để ta bình bình thường thường đi chuyển thế đầu thai được sao?

Lôi ống khóa thô to trên cổ tay, nhìn chằm chằm nam nhân tà mị bên cạnh, ta lần thứ một trăm lẻ tám lần rống lên với hắn: “Ta không phải là cái gì ‘Ngọc diện hồ’ Lý Phi Phi, ngươi mau thả ta ra.”

Hắn nhàn rỗi trả lời một câu: “Đường tưởng mất trí nhớ là có thể không tính đến chuyện trước kia ngươi làm, thiên hạ không có chuyện tốt như vậy.”

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?” tên biến thái bệnh thần kinh, hai ngày nay một mực nhìn ta quái dị, hai ta sau lưng lạnh lẽo, cho mình là một con gà quay đang tỏa hương nghi ngút.

“Ngày mai ngoan ngoãn đi với ta đến “Đại hội sát hồ.”

Nghe nói là “Sát hồ đại hội”, còn ai dám ngoan ngoãn đi theo ngươi để người ta chẻ thành tám khúc hả? Xem nhóm người bên trái hận không thể băm ta thành thịt nát, ta hoàn toàn có thể hiểu được chủ nhân thân thể này rốt cuộc làm bao nhiêu án hái hoa khiến người và thần cùng phẫn nộ.

Không phải là ta coi thường ngươi, vị chủ nhân trước thật không phải là người bình thưởng, mặc dù ta không biết tiêu chuẩn thẩm mỹ của thời đại này, nhưng bất kể nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt này còn đẹp hơn cả nữ nhân. Bằng dung mạo như vậy còn muốn đi cưỡng gian? Ngoắc ngoắc tay không phải tới, tới không đông thì cũng dụ gian đi, phải cưỡng gian sao? Cưỡng gian phải xử ba năm trở lên đó.

Khiếp khiếp thu hồi ánh mắt, chiếc đũa trên tay ta bắt đầu run, những hình cụ mà sáng ngày quái nam mang ta đi xem đang bay bay trước mặt, ta không muốn chết, coi như muốn chết cũng không thể để cho người ta giết như giết heo được. Thấy người khác không chú ý, ta níu lấy hắn: “Nhầm rồi, thả ta đi, ta thật không phải là cái gì Lý Phi Phi, ngươi xem ta như vậy có gan đi thiết ngọc thâu hương không hả?”

Hắn chằm chằm nhìn ta đang run rẩy nửa ngày, đột nhiên cười quỷ dị một cái, : “Khó nói, lúc mới bắt được ngươi, còn không phải là một bộ dáng ngoan ngoãn vô tội sao. Nhưng chờ đến lúc có cơ hội liền trốn nhanh hơn bất cứ ai, nếu không phải là trượt chân rơi xuống sông, còn không biết bây giờ ngươi đang tiêu dao ở đâu đâu.”

Cái đồ ngu ngốc, chạy trốn cũng để rơi vào trong nước, khó trách thẩm mỹ có vấn đề như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, y dù sao cũng vững hai chân xuống trình Diêm la vương, để cho ta đây cái người vô tội đến gánh thay. Ta có oan không a? Người ta rõ ràng còn là xử nam a, nhiều nhất cũng chỉ mới nắm tay nhỏ của bạn gái, bây giờ cư nhiên biến thành ‘thiên hạ đệ nhất dâm tặc’ mặc cho người xẻ thịt. Chết mới được ba ngày lại chết thêm một lần, ta sống tới đây làm sao?

Tâm tình một trận kích động nước mắt liền tí tách rơi xuống, ai nói nam nhi đổ máu không đổ lệ? Ta cũng không quan tâm đến mấy người trong quán, cũng không quan tâm chính đạo nhân sĩ vây quanh đang muốn giết ta, ta gục trên bàn than vãn một trận. Khóc đến thương tâm a, đoán chừng là người nào chết cha chết mẹ cũng không khóc thảm như vậy. Vừa khóc vừa nghĩ đến ngày mai, nước mắt càng giống như suối phun ra ngoài, toàn bộ quán nhất thời yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy một mình tiếng ta kêu gào, vừa gào còn không quên hung hăng trừng quái nam kia, gương mặt ủy khuất. Liền nghe bên tai một mảnh âm thanh hít hơi, hắn cư nhiên bị ta trừng đến ngu.

Nếu không ai quản, ta cùng liền thống khoái khóc đến đủ vốn, mãi cho đến khi khóc cạn sạch nước mắt của cả hai đời, lúc này mới mềm nhũn nằm trên bàn cầm tay áo lau nước mũi. Tính toán một chút, nếu chuyện đã đến bước này, bọn họ muốn làm gì thì cứ theo bọn họ đi, coi như là mình đến đây một chuyến không công. Dù sao chạy trốn cũng không thoát, đừng nói là ta đã quên sạch thứ võ công nào đó, coi như bên cạnh có nhiều con mắt nhìn chằm chằm, ta làm sao có thể chạy?

Bữa tiệc này đã khóc hết một bụng bất bình, ta thậm chí có ý nghĩ muốn siêu thoát: Ngày cuối cùng cũng không thể thiệt thòi bản thân mình là ma đói đi. Gõ gõ tiểu nhị đã hóa đá bên cạnh, để cho hắn mang tất cả các món ngon nhất trong quán ra, tóm lại là có người khác trả tiền, không lo. Không ai trả cũng không phải việc của ta, ta sắp chết rồi còn quản những thứ này làm gì? Dùng sức nhét đồ ăn vào trong bụng, đến khi ợ ra một hơi mới buông tha. Ta hai mắt hồng như mắt thỏ, miệng đày mùi rượu lảo đảo lên lầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau đang lơ mơ liền bị người lay tỉnh, vừa mở mắt ra thì đó là quái nam, sắc mặt hắn xanh mét, thoạt nhìn như một đêm không ngủ. Kỳ quái, sắp chết là ta, hắn ở đó mất ngủ cái gì? Thật đúng là đồ quái nhân.

Mặc xong bộ đồ trắng mới để một bên, ta hướng về gương đồng sửa sang dung mạo. Càng xem lại càng không nỡ bỏ, thật là một suất ca cỡ nào ạ, đang tuổi thanh xuân liền phải xuống âm tào, chẳng lẽ không có ai cảm thấy đau lòng sao? Xem ra ta cùng cái túi da xinh đẹp này đúng là vô duyên. Tận lực lên tinh thần một chút, khó được đầu thai đến một suất ca, chết cũng không nên quá khó coi, nói thế nào cũng phải xứng đáng với khuôn mặt này. Cũng sửa sang lại một phen ánh mắt có chút sưng, cả người liền lộ ra đặc biệt thuần khiết, nhìn một chút, người này thế nào lại là hái hoa tặc vậy. Thật là trời đố kỵ hồng nhan a.

Quay đầu lại nhìn quái nam, ta cũng không muốn nói nhảm cùng hắn, để hắn mang ta đến Nam vương phủ, muốn đánh muốn giết tùy bọn hắn đi. Nghe nói Đường nam vương vì ‘ta’ từng ở nơi đó cưỡng gian rồi giết chết một tỳ nữ, đặc biệt nhường phòng nghị sự, coi như là cho nhân sĩ giang hồ thể diện lớn.

“Đừng giả bộ đáng thương, không ai giúp ngươi đâu. Hôm nay mà ngơi còn giống như tối qua tùy tiện câu dẫn người, ta liền cho ngươi nếm đủ.” Quái nam nhìn ta nửa ngày, nặn ra một câu.

Đầu ngươi không bình thường sao? Con mắt nào của ngươi thấy ta câu dẫn người? Hôm qua ta khóc thành như vậy, có nữ nhân nào còn bị ta câu dẫn? Các nàng phân nửa là cười nhạo sau lưng. Lại nói, ta là người sắp chết rồi, còn sợ ngươi làm gì ta sao!

Hữu khí vô lực ngồi trên xe ngựa, dọc theo đường đi liền nghe võ lâm nhân sĩ đi qua xe, không ngừng bận rộn chào hỏi quái nam: “Trình đại hiệp cực khổ rồi.” “Lần này đúng là làm phiền Trình huynh, xong chuyện tiểu đệ mời huynh một chén.” Đúng vậy, các ngươi cứ uống đi, tốt nhất là uống chết luôn đi.

Vừa xuống xe đã bị một đám người xô đẩy vào phòng nghị sự, còn chưa kịp quan sát đã đã bị đẩy ngã vào giữa đại sảnh, chỉ thấy một đám người có đứng có ngồi xung quanh, chỉ trỏ về phía ta, ta cúi đầu âm thầm co người lại, trong lòng một trận nháo nhào.

Chưa tới một nén nhanh liền nghe tiếng chân từ nội đường truyền ra, quái nam cùng mấy lão đầu râu ria đi vào, xếp thành một hàng ngồi ở cái bàn bằng gỗ ở chính giữa. Một người già nhất trong đám có vẻ như là người đứng đầu, hừ một tiếng chậm rãi mở miệng: “Ngọc diện hồ ly Lý Phi Phi làm hại võ lâm, tội nghiệt sâu nặng, may mắn có “Trường kiếm nhất thiên” Trình Thu Trình đại hiệp bắt được, mời mọi người tới là muốn cùng đưa ra cách xử lý, cũng để là để các vị hưởng việc vui này.”

Có một nữ nhân vọt lên, hung hăng đạp ta một cước: “Còn nói nhiều làm gì, tốt nhất là một đao giết chết y mới có thể giải được mối hận trong lòng tỷ muội bọn ta.” Những nữ nhân che mặt bằng hắc sa đứng bên cạnh cũng kêu lên: “Nói rất đúng, giết hắn.” mọi người phẫn nộ kích động, khiến cho ta lần đầu tiên hiểu được nữ nhân đáng sợ như thế nào.

Làm sao bây giờ? Chuyện tới trước mắt liền hoảng sợ, một đoạn miêu tả liên quan đến các loại hình phạt tàn khốc của người xưa hiện lên trong đầu, ta liền cảm thấy trời đất đảo lộn. Phật tổ lão thiên, van cầu người, ai cũng được, làm ơn phái người xuống cứu ta với, ta thật không muốn chết a.

Lão đầu giơ tay, thở hồng hộc như vô cùng tức giận: “Giết là dĩ nhiên phải giết, nhưng mọi người luôn biết Lý Phi Phi võ nghệ cao cường, vì bắt y chúng ta đã hao tổn không ít người, không biết vì sao Trình đại hiệp lại bắt được y? Có thể cho mọi người biết không.”

“Chuyện này nói ra cũng đơn giản, trong lúc vô tình, ta biết được Lý Phi Phi  đang tu luyện “Nữ Oa thần công” thất truyền đã lâu.” Trình Thu chậm rãi trả lời.

“Nữ Oa thần công?”

“Chính là lợi dụng việc nam nữ giao hợp để giúp y tăng nội lực. Một khi bắt đầu tu luyện thì  mỗi đêm không có nữ nhân thì không vui, lúc giao hợp chính là tinh lực thịnh vượng, thường thường đem đối phương hành hạ đến chết đi sống lại, kịch liệt đến có thể chết trên giường của y, cho nên cũng không phải là y cố ý giết người, có điều là vì thần công trong người nên không nhịn được.”

Hắn vừa dứt lời, toàn trường ồ lên. Ta nghe được mặt cũng đỏ bừng, nhìn phía dưới của mình một cái, thế nào lúc tắm cũng không phát hiện ra nó có cái gì lợi hại, nhìn cũng không khác nam nhân bình thường là mấy, chẳng nhẽ loại đồ vật này không phải dựa vào bề ngoài đề phân biệt? Khó trách những nữ nhân kia lại hận ta tới tận xương.

“Thần công khi tu thành thì có thể coi là vô địch thiên hạ. Nhưng nếu trong quá trình tu luyện bị người khác quấy rầy, khí huyết nghịch lưu, bát mạch kỳ kinh đứt hết, một thân võ công coi như bị phết. Cho nên lúc ta ở Lạc Dương phát hiện tung tích Lý Phi Phi  liền truy tìm, thừa dịp y đang lúc luyện công thì phá công pháp của y, mới có thể bắt được y.”

Hắn nói tới đây, không biết nghĩ tới cái gì, một người liền phát ra tiếng cười.

A? hắn cư nhiên làm chuyện như vậy, đó không phải là trơ mắt nhìn tội án phát sinh không thèm can ngăn sau? Hắn làm như vậy thì có khác gì so với  Lý Phi Phi ?

Ta theo bản năng tự phán đoán, cảm thấy phẩm cách vị đại hiệp này hình như có chút kỳ quặc. (Chuẩn rùi đó em, không phải là kỳ quặc, mà là vặn vẹo á >”<)

“Nói như vậy là y tự làm tự chịu rồi.” Lão đầu rất có cảm khái kết luận một câu: “Như vậy mọi người nếu không có ý kiến gì thì có thê định tội của y rồi.”

Mọi người xung quanh lên tiếng, bắt đầu lấy binh khí ra. Tới đi, mạng ta coi như xong. Một thanh trường kiếm lạnh như băng gác trên cằm của ta, ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn, đó là của Trình Thu. Hắn nhìn chằm chằm ta, trong đôi mắt chợt lóe lên tia tinh quang, cúi đầu nói nhỏ với ta: “Thế nào, muốn sống không? Nếu nhận hết tội ta có thể cứu một mạng của ngươi.”

Trợn to hai mắt, ta hoài nghi nhìn hắn chằm chằm. Người này đáng tin sao? Hắn có thể đem ta bán đi không? Hắc, đến nước này rồi, ta có nhận tội hay không thì cũng vẫn phải chết, nghe hắn thì còn có thể có một con đường sống.

“Như thế nào, Lý Phi Phi , ngươi đối với chuyện mình đã làm có ân hận không?”

Cắn răng, sống hay chết liền đánh liều một phen: “Các ngươi nói đúng, những chuyện này đúng là ta làm, hảo hán một khi đã làm liền nhận.” Câu nói càng về sau càng nhỏ, chỉ có thể mỗi ta nghe thấy âm thanh cuối như run rẩy.

Xung quanh lại xôn xa, không ít người đã nhao nhao muốn lên thử.

Âm thanh của Trình Thu qua nửa thế kỷ mới vang lên: “Các vị nể mặt ta đã bắt được ngọc diện hồ, có thể nghe ta nói một câu không?”

“Trình đại hiệp có lời cứ việc nói.” Lão đầu đại biểu tất cả mọi người mở miệng, ta thở ra một hơi dài.

“Các ngươi có cảm thấy cứ như vậy giết y không phải quá tiện nghi cho y rồi sao, thù của các vị cô nương phải chịu nhục có thể trả được sao? Tại hạ có một phương pháp để hành hạ y thật tốt.”

Người này đang nói cái gì? Quá hèn hạ, hắn thậm chí người sắp chết cũng nhẫn tâm đùa bỡn. Ta mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt không thể tin.

Hắn mặt không đổi sắc nhìn ta, đột nhiên tay động một chút, ta choáng đầu hoa mắt, ngất đi.

./.

Phần sau: Công “đại diện” võ lâm, tiến hành ‘trừng phạt’ thụ =))

 

Tác giả: Summerbreeze

潇洒如风. Free as the wind...

8 thoughts on “[ĐV] Cái gì, ta là hái hoa tặc?

  1. Pingback: Đoản Văn (2 pages) | Động Màn Tơ

  2. Pingback: [ĐV] Cái gì, ta là hái hoa tặc? (End) | Summerbreeze

  3. ta cũng có câu hỏi giống huonghuong =.=
    lại nói, con m* nó chứ thường sẽ là bị luân X đó, ta con m* nó tuyệt đối anti trường phái này, mà con m* nó chứ sao thấy em thụ tội quá z? lạy giời đừng để công khốn nạn quá chứ không ta hộc máu á =.=

  4. ta noi chu, co khi nao a cong moi la hai hoa tac hem >…<

*Túm cổ áo* Mau khai!!!